Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

SƯƠNG MAI VÀ ÁNH NẮNG ( Thơ Puskin)



về MỤC LỤC   để xem nội dung khác



              Em cần anh như biển xanh cần sóng.
              Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
              Em yêu anh bởi vì anh là nắng.
              Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương.
Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai.
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
Để tan đi trong những giấc mơ dài.
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai.
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
Nắng lên rồi xin lại được làm sương.
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
Những buổi sáng có bao giờ bất biến.
Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly.
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh.

               Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
               Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.
               Từ mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
               Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
               Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh.
               Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.
               Đáng yêu sao hạt sương nhỏ hiền lành.
               Từ trong suốt mà làm nên tha thiết.
               Anh là nắng với sắc tình bất diệt.
               Mang lửa trời từ những kỷ xa xôi.
               Về đọng lại trong hạt sương nhỏ em ơi!


về MỤC LỤC     back catalog   

1 nhận xét:

  1. Bài thơ thật dễ thương . Xin phép cho cháu mang về nhà nha !
    Cảm ơn Bacdac Tran .

    Trả lờiXóa